Những cơn mưa bất chợt ở Hà Nội luôn khiến người lao động ngoài trời chật vật. Không có văn phòng để trú, không có mái che để an toàn làm việc, họ phải dựa vào nhau và vào cộng đồng xung quanh để chống chọi.
Ảnh minh hoạ (nguồn: laodong.vn)
Chị Q. bán hàng rong đã hơn chục năm nay. Dù trời nóng hay rét, chị ít khi nghỉ. Nhưng trong những ngày ngập lụt, xe cộ khó di chuyển, chị đã từng nhờ mấy bạn sinh viên quen phụ giúp trông hàng, dọn dẹp. “Mình làm một mình thì chịu, nhưng có người hỗ trợ thì mới giữ được sạp hàng,” chị cười chia sẻ. Với chị, cộng đồng không chỉ là khách hàng mà còn là những bàn tay giúp đỡ khi mưa bão ập đến.
Cũng giống như thế, nhóm nhạc của T.Đ. – một cô gái khiếm thị – vẫn thường chơi nhạc ở các phố đi bộ. Đã có lần cả nhóm bị mưa rào bất ngờ. Nhạc cụ nặng, không kịp di chuyển, mọi người vội vã tìm mái hiên gần đó để trú, có hôm được cả chủ nhà mở cửa cho nhờ. Đan kể: “Nếu không có sự giúp đỡ ấy, chắc tụi em mất hết buổi diễn.” Sự sẻ chia ấy nhỏ bé, nhưng với họ là cả một điểm tựa tinh thần để tiếp tục theo đuổi công việc.
Trên những cung đường, anh O. – tài xế xe ôm – nhiều lần chứng kiến đồng nghiệp gục xuống vì say nắng khi dừng đèn đỏ. Người qua đường, hàng quán ven đường lập tức chạy đến, đưa nước, gọi xe cấp cứu. Bản thân anh cũng từng được bạn chạy xe nhắc nhau: “Khu này hay ngập, đừng đi lối đó,” hay “giờ này nắng gắt, nghỉ chút cho khỏe rồi chạy tiếp.” Những câu nhắc đơn giản, nhưng đủ để người ta thấy mình không đơn độc giữa dòng xe cộ và thời tiết khắc nghiệt.
Trong mưa giông, chỗ dựa của người lao động ngoài trời không chỉ là tấm áo mưa hay đôi ủng. Đó còn là cộng đồng – những con người xa lạ nhưng sẵn sàng chìa tay, những đồng nghiệp cùng nghề san sẻ kinh nghiệm, hay những mái hiên bất chợt mở ra. Chính sự gắn kết ấy giúp họ có thêm sức mạnh để đứng vững trước thiên nhiên khắc nghiệt và tiếp tục hành trình mưu sinh.