Đan là ca sĩ trong một nhóm nhạc đường phố đặc biệt với các thành viên đều là người khiếm thị. Công việc của họ gắn liền với nắng gió, bụi đường, và cả những cơn mưa bất chợt. Nhìn từ ngoài, có thể ai đó nghĩ rằng biểu diễn trên phố là một công việc nhẹ nhàng. Nhưng với Đan và các bạn, mỗi ngày đi hát là một cuộc vật lộn thực sự với thời tiết, với sức khỏe, và cả với những giới hạn của chính bản thân mình.

Ảnh: chị Thảo Đan và nhóm nghệ sĩ khiếm thị
Người khiếm thị như Đan đôi lúc sẽ gặp khó khăn khi di chuyển, đặc biệt vào những ngày mưa bất chợt, cả nhóm không kịp dọn dẹp nhạc cụ, có lần đã hỏng cả đồ đạc. “Cách đây khoảng 2 năm, bọn mình có đi làm ở ngõ Đông Thái, mưa trút thẳng xuống không kịp trở tay luôn, nhờ bà con dùng mái che che đồ bọn mình, lúc ấy đồ đạc bị hư một số thứ”. Làm nghề này, sức khoẻ là yếu tố sống còn. Vào những hôm rét đậm, Đan dễ bị đau họng, điều tối kỵ với một ca sĩ. Các bạn nhạc công thì lạnh cóng tay, bấm không nổi nốt nhạc, có khi đánh lệch cả giai điệu.
Không chỉ là thể chất, tinh thần của họ cũng luôn trong trạng thái bị thử thách. Người khiếm thị rất nhạy cảm với âm thanh, nên tiếng ồn trên phố, tiếng còi xe, tiếng la hét, tiếng máy móc,… rất dễ khiến họ mất tập trung, giật mình thường xuyên. Mỗi buổi biểu diễn đôi khi không chỉ là màn trình diễn nghệ thuật, mà là một cuộc chiến để giữ vững tinh thần.
Biểu diễn đường phố đang dần trở thành lựa chọn của nhiều nghệ sĩ, trong đó có những người khiếm thị như Đan. Nhưng dưới tác động ngày càng khắc nghiệt của thời tiết và môi trường, công việc ấy không còn đơn thuần là trình diễn trên đường phố. Đó là cả một hành trình của nghị lực và đam mê để mưu sinh, để sống trọn với âm nhạc và cống hiến cho xã hội.
