Mỗi buổi sáng, khi phố Nguyễn Trãi còn chưa đông người, chị P. đã có mặt ở trường Đại học Khoa học Tự nhiên. Sáu giờ kém, chị bắt đầu quét lá, cắt tỉa cây, dọn dẹp lối đi để sinh viên có chỗ gửi xe, thầy cô có lối vào lớp. Với chị, đi làm sớm không chỉ là thói quen, mà còn là cách “chạy nắng”.
Ảnh minh hoạ (Nguồn: phunuonline.com.vn)
“Nắng là khổ nhất,” chị nói, “đi sớm thì mình làm được nhiều việc hơn, đến lúc 8 giờ học sinh ùa vào thì mình cũng đã xong phần lớn rồi.” Ở tuổi ngoài sáu mươi, chị vẫn gắng mỗi ngày hoàn thành hai phần ba công việc trước khi mặt trời lên cao. Nhiều khi trời oi nồng, mặt chị đỏ bừng, mồ hôi ướt lưng áo, nhưng nhờ đi sớm nên chị còn có thể gượng sức.
Linh hoạt giờ giấc là lựa chọn duy nhất mà chị và nhiều lao động ngoài trời có thể dựa vào để chống chọi với khí hậu khắc nghiệt. Nắng gắt thì đi sớm, mưa bão thì tranh thủ làm nhanh cho xong phần việc. Nhưng đâu phải lúc nào cũng “linh hoạt” được. Những hôm mưa lớn, cây đổ, ngập nước, chị vẫn phải khoác áo mưa đi làm. “Việc của mình rồi thì phải làm, nếu không, sếp nhắc ngay,” chị thở dài.
Điều chỉnh thời gian lao động giúp chị phần nào tránh được cái nắng gắt nhất, hay rút ngắn những giờ mưa lạnh ngoài trời. Nhưng sự linh hoạt ấy chỉ là giải pháp tạm thời. Nó không thể xóa đi nguy cơ sốc nhiệt, bệnh tuổi già, hay thu nhập bị ảnh hưởng khi buộc phải nghỉ. Chị Phượng vẫn cần mẫn, nhưng những gì chị và những lao động như chị đang đối mặt cho thấy: không thể chỉ dựa vào sự gắng gượng cá nhân.
Người lao động ngoài trời đã làm hết sức để thích ứng bằng sự linh hoạt. Điều còn lại, cần đến những chính sách công bằng và sự quan tâm xã hội, để việc “nghỉ vì thời tiết” không đồng nghĩa với mất trắng.